Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá.Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành.Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo.Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi".Tôi phải thu những đồ dùng của họ để gởi về cho thân nhân họ, vì người ta trọng những kỷ niệm đó lắm.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.Tính cả thẹn của tôi thành bệnh.Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen.Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi.
