Cơ bản là không muốn lắm.Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày.
