Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.