Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Và bản thân họ phải tự thoát ra.Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.Cái gì cũng trôi tuồn tuột.Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
