Rồi Hoàng đế siết chặt tay Von Bulow, không phải một mà nhiều lần, Guillaume II đã xúc động tới nỗi, trong ngày đó, có lần giơ hai quả đấm lên nói:Nhưng lần này ông Amsel lại hỏi ý ông.Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi.Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ.Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà.Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích.Lời đó hay và đúng đến nỗi tôi muốn nhắc lại đây: "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn.Anh bắt nó có quan điểm của anh, có trí xét đoán của anh sao được, tuy rằng anh còn tầm thường lắm đấy! Nhớ lại chút coi! Hồi anh 19 tuổi, anh đã làm những chi nhỉ? Anh có nhớ đã làm việc đó.kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng.''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''.
