Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Cũng có cớ để thôi viết.Giữa đời sống và nghệ thuật.Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Thôi, tôi trôi qua em rồi.Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.