Thi thoảng chúng bay rợp trời.Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Tôi định kêu to hơn, lại thôi.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.Sợ không trả được? Không phải.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.
