Câu chuyện dụ ngôn này miêu tả chuyến du hành từ trạng thái toàn vẹn bất thức, trải qua sự bất toàn và “xấu xa” biểu kiến, để tiến đến trạng thái toàn vẹn hữu thức, hay tỏ ngộ.Trong trạng thái chấp nhận và thanh thản nội tại đó, mặc dù ông không thể gọi là “xấu”, còn có điều gì có thể xảy ra cho cuộc đời ông được gọi là “xấu” từ góc độ ý thức bình thường không?Phải chăng đó là vâng phục? nếu phải, thì tôi không ưa chút nào.Thân xác và sự chết là hai phương diện của cùng một ảo tưởng.Tôi không muốn nói rằng bạn sẽ hạnh phúc trong hoàn cảnh như thế.Chỉ có bạn mới có thể khoan thứ được.Sự bất hạnh cùng cực có thể là nhân tố thức tỉnh thật tuyệt vời.Nếu phụ nữ vẫn còn khư khư bám lấy sự giận dữ, phẫn nộ, hay lên án, người ấy sẽ bám chặt vào cái quầng đau khổ của mình.Rồi tôi thấy mình như bị cuốn hút vào một cơn lốc xoáy trùng trùng năng lượng.Cùng một điều kiện mà hôm qua hay năm trước là tốt, thì nay đột nhiên hay dần dần biến thành xấu.
