Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Của một thân xác đặc.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.