Bạn nên chú ý rằng câu này thốt ra không phải bởi miệng một người lạc quan mà lại bởi miệng một người trong hai mươi năm đã biết thế nào là lo lắng cho ngày mai vì nghèo khổ, đói khát, để rồi trở nên một nhà văn hào xuất sắc nước Anh thời đó.Tôi kin kể: Lần đầu tiên từ giã miền đồng ruộng Misssouri tới Nữu Ước, tôi vô làm trong Hàn Lâm kịch trường.Rồi ông bỏ ra hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afganistan.Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire.Áp lực của mạch máu tăng lên.Không đâu, đó là ý của ông Herbert E.Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định.Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông".Rồi về nhà, vẫn khóc như con nít.Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật".
