Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.Hôm nay chị bạn ra viện.Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
