Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.Cái giấc mơ của mình không mất.Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.Như những lúc tôi không cần em.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.Có thể cháu học đêm qua.
